Những hình ảnh trên đã nói lên hết cuộc sống, con người, công việc, hoàn cảnh xã hội chúng ta.
Những hình ảnh trên đã nói lên hết cuộc sống, con người, công việc, hoàn cảnh xã hội chúng ta.
TTGSM.004 (11-09-2013)
Xe ngừng…
- Mận ngọt đây!...
- Bao nhiêu tiền bịch mận đó?
- Dạ 2000.
- Hổng có tiền lẻ!
- Để con đổi cho! Cái bóng nhỏ lao đi. Năm phút, mười phút…
- Trời! đồ ranh! Nó cầm 5000 của tui đi luôn rồi!
- Ai mà tin cái lũ đó chứ!
- Bà tin người quá!... Xe sắp lăn bánh… Cái bóng nhỏ hớt hải:
- Dì ơi! Con gửi ba ngàn. Đợi hoài người ta mới đổi cho !
-----
Đừng đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài của họ.
Những kẻ trí tuệ tầm thường thường hay lên án những gì vượt quá tầm hiểu biết của họ. ...
TTGSM.004 (11-09-2013)
thật hay và ý nghĩa.nó giúp ta hoàn thiện hơn
Hãy cho em một lí do
Lý do để thôi yêu anh, thôi nhớ anh và quên anh.
Lang thang khắp phố phường cả ngày, nó mệt lả ngồi vật xuống ghế đá trong công viên. Đã cả tuần nay nó cố gắng đi tìm câu trả lời cho trái tim. Nó muốn biết vì sao anh rời xa nó.
Hà Nội một ngày không nắng, bầu trời xám xịt đầy mây bay. Sắp có một cơn giông tố, sắp có một trận mưa rào. Nó cũng đang mong mưa, để có thể làm dịu lại cái nóng bức đangtrào lên trong lòng nó. Nó nhớ anh tới quay quắt, nó muốn nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của anh, muốn sà vào lòng anh để thấy bình yên. Nhưng nó vẫn không tìm thấy anh.
Anh biến mất chỉ sau một cái tin nhắn “Mình chia tay đi, nhẹ nhàng em nhé”.
Nó tưởng mình đọc nhầm, nó tắt điện thoại đi rồi lại mở ra đọc. Nó chau *** nhắn lại “anh lại trêu em chứ gì”, “định dọa em hả”, “anh chẳng thoát được khỏi em đâu”…nó nhắn liên tục cả chục tin nhưng vẫn không thấy hồi âm, nó bắt đầu hoang mang …gọi cho anh nhưng anh không nghe máy. Nó hoảng hốt, nước mắt rơi lã chã, nó ôm con gấu bông anh tặng mà òa khóc. Nó cố lục lọi tìm lại nối nhớ xem mình đã làm gì sai, xem vì sao anh lại muốn chia tay, nó chỉ biết khóc. Mới hôm qua đây thôi anh vẫn còn còn bảo sẽ luôn ở bên nó vậy thì cớ sao…Không chịu được nữa nó lấy xe phóng tới nhà anh.
Nó chạy thục mạng lên tầng ba của dãy nhà. Căn phòng của anh đóng kín cửa, người ta bảo anh đã chuyển đi chỗ khác. Nó ngồi phịch xuống cầu, nó mong anh sẽ quay lại, có thể anh sẽ quên gì đó…nước mắt nó lại nhòe đi, nó cười chua chát “anh hèn lắm, ngốc ạ. Anh nghĩ là em bỏ cuộc sao?”
***
Bên kia đường là một chàng trai ngồi khuất trong quán cà phê. Vẻ mặt thanh tú nhưng khắc khổ. Anh ngồi đó nhìn lên tầng ba ngôi nhà đối diện, nơi có cô gái đang gục mặt khóc trong mưa. Anh nhấp li cà phê mà mình vẫn ưa thích, nhưng hôm nay không hiểu vì sao lại đắng ngắt nơi cổ họng.
Anh bồn chồn lo lắng khi mưa mỗi lúc một nặng hạt. Tâm trí rối bời, khuôn mặt thoáng chút hốt hoảng, ánh mắt lo âu, môi cắn môi muốn bật máu “Ngốc ạ, sao em không về đi, em sẽ ốm mất”. Anh muốn chạy tới ôm lấy cô bé, che chở cho cô nhưng anh không thể…
***
Nó ngồi đấy, nước mắt vẫn không ngừng rơi, nó muốn kìm nén lại, muốn mạnh mẽ lên…nhưng nghĩ tới anh nước mắt lại rơi lã chã. Mưa rơi, nó cười trong nước mắt “ông trời cũng đang khóc cùng nó”. Nó muốn ngồi trong mưa, nó nghĩ cứ để mưa gột rửa đi tất cả. Biết đâu nó sẽ thấy sáng suốt hơn để tìm ra một lí do…nó cứ ngồi như thế dằn vặt chính mình. Cho tới khi màn đêm buông xuống, nó mới lê từng bước nặng nhọc về. Đầu óc trống rỗng, nó không muốn nghĩ tới anh nữa…mặc dù nụ cười và ánh mắt của anh vẫn hiện hữu trong nó.
Nó mệt mỏi vùi mình vào chăn ấm, lấy một quyển sách ra đọc, nhưng không thể tập trung được, nó lại nghĩ về anh. Nó vẫn chưa tin nổi là anh đã rời xa nó, nó vẫn thấy anh như ở đâu đây. Nhìn đâu nó cũng chỉ thấy hình ảnh của anh. Dụi đầu vào con gấu anh tặng nó thổn thức “anh ấy chỉ đùa *** thôi…chỉ là đùa thôi mi mi nhỉ”…rồi òa lên nức nở.
Thức dậy với tâm trạng uể oải. Bầu trời hôm nay đã có những tia nắng nhẹ, nó nhắm mắt hít sâu cái không khí trong lành của buổi sáng. Như muốn quên đi tất cả. Nó mong tất cả chỉ là cơn ác mộng… Nó buồn khi biết anh đã thật sự rời xa nó. Anh không còn nhắn tin chúc nó ngủ ngon, không gọi nó dậy vào mỗi buổi sáng chỉ để nói câu “anh yêu em”, nó bước đi trong vô thức và đầu vẫn ngập tràn những kỉ niệm về anh. Một chiếc lá vàng khẽ rơi vương vào tóc nó, ngước lên… nó cười buồn vì không hiểu sao mình lại tới đây.
Trước mắt nó là con đường rộng thẳng tắp, hai bên là những cây cổ thụ nhuộm một màu vàng héo hắt. Mùa thu đã tới, anh và nó yêu nhau đã được một năm. Đây là con đường anh và nó gặp nhau lần đầu tiên và cũng là nơi nó và anh đi dạo vào mỗi buổi chiều. Cảnh vật thân quen làm cho nó thấy dễ chịu
TTGSM.004 (11-09-2013)
Chẳng có thứ tình thương nào cao cả bằng tất cả tình thương mẹ dành cho chúng con. Cảm ơn mẹ đã ban tặng cuộc sống này đến con.
Thanh minh. Bàn chuyện cải mộ mẹ, anh Hai nói:
- Tôi góp một phần.
- Tôi một phần
- Tôi cũng một phần.
Thím Tư chen vào, nửa đùa nửa thật:
- Chú út hai phần mới phải, anh Tư đâu hưởng gì đâu.
Chợt nhớ, lúc nhỏ, mấy anh em ngủ chung với mẹ. Đêm, muỗi vào mùng, mẹ không đập, sợ hụt,cứ để muỗi cắn mẹ no rồi sẽ không cắn các con.
Ôi, tình yêu của mẹ là thế...có chia phần bao giờ đâu.
Những kẻ trí tuệ tầm thường thường hay lên án những gì vượt quá tầm hiểu biết của họ. ...
caubeninhhoa2015 (15-01-2015), TTGSM.004 (11-09-2013)
Cả cuộc đời mẹ cha tất bật
Cho chúng con lẽ sống tình yêu
Đại dương bao la đâu đã là nhiều
Với chúng con cha mẹ là tất cả
Những kẻ trí tuệ tầm thường thường hay lên án những gì vượt quá tầm hiểu biết của họ. ...
TTGSM.004 (11-09-2013)
3 tuổi:" Con yêu mẹ, mẹ oi!"
10 tuổi:" Vâng,gì cũng được."
16 tuổi:" Mẹ mình thật là lắm chuyện."
18 tuổi:" Tôi muốn rời khỏi căn nhà này."
25 tuổi:" Mẹ ơi, mẹ nói đúng....."
30 tuổi:" Con muốn về nhà với mẹ..."
50 tuổi:" Mẹ ơi đừng bỏ con."
70 tuổi:" Giờ đây tôi sẽ từ bỏ tất cả để có mẹ bên cạnh."
Bạn chỉ có 1 người mẹ mà thôi. Ai còn Mẹ xin đừng làm Mẹ khóc. Đừng để buồn trên mắt Mẹ nghe không.
Những kẻ trí tuệ tầm thường thường hay lên án những gì vượt quá tầm hiểu biết của họ. ...
caubeninhhoa2015 (15-01-2015), TTGSM.004 (11-09-2013)
Mẹ ơi con mẹ đâu rồi
Chân ko mang đép mẹ ngồi co ro
Thương thay mẹ sống mỏi mòn
Thân cò lặn lội nuôi con tháng ngày
Thế rồi cho tới hôm nay
Mắt mờ chân chậm thế này ai hay
Phận làm con đáng trách thay
Lương tâm còn chút ra đây mà nhìn.
Những kẻ trí tuệ tầm thường thường hay lên án những gì vượt quá tầm hiểu biết của họ. ...
caubeninhhoa2015 (15-01-2015), TTGSM.004 (11-09-2013)
Nhìn hình ảnh này.. Một cảm giác thật khó tả!!
Bóng mẹ vờn đưa con vào giấc ngủ
Luôn nhắc con hãy vững bước mà đi
Dù gian khổ cũng chẳng phải ngại gì
Vì bên con mẹ vẫn âm thầm che chở
Những kẻ trí tuệ tầm thường thường hay lên án những gì vượt quá tầm hiểu biết của họ. ...
caubeninhhoa2015 (15-01-2015), TTGSM.004 (11-09-2013)
http://www.youtube.com/watchttp://ww...CglL8RCukg#t=2
hãy kiên nhẫn lắng nghe thử lòng mình all ae nhé
Last edited by Trường_Mobile; 21-08-2013 at 16:39.
gmail: Doanhtruong_090
Agribank STK:3503205057189
TTGSM.004 (11-09-2013)
Hiện có 1 người đang xem bài này . Bao gồm : 0 thành viên và 1 khách