td {border: 1px solid #cccccc;}br {mso-data-placement:same-cell;} Bệnh viện Hỗ trợ sinh sản và Nam học Sài Gòn Tôi là một người mẹ hiếm muộn, và câu chuyện của tôi bắt đầu từ một ước mơ giản dị - có một đứa con. Trải qua nhiều năm cố gắng, hi vọng, rồi lại thất vọng, cuối cùng chúng tôi quyết định tìm đến y học hiện đại. Hành trình này đã dẫn tôi đến với phương pháp IUI, một tia sáng nhỏ trong bóng tối. Nhưng hôm nay, tôi muốn chia sẻ cảm xúc của mình khi đã bước sang ngày thứ sáu sau bơm IUI.
Bơm IUI không phải là một hành trình dễ dàng. Với những ai chưa từng trải qua, có lẽ họ sẽ không hiểu hết nỗi khắc khoải, mong chờ từng ngày. Ngày đầu tiên sau khi bơm, tôi vẫn còn chút phấn khởi, nhưng ngay sau đó là sự hồi hộp, lo lắng len lỏi vào từng khoảnh khắc. Tôi không dám nghĩ quá nhiều, nhưng trong thâm tâm, một tia hi vọng vẫn luôn cháy bỏng.
Đến ngày thứ sáu, cảm giác trở nên khác lạ. Tôi bắt đầu cảm thấy những thay đổi trong cơ thể mình, không rõ ràng nhưng đủ để khiến tôi phải chú ý. Một cơn đau nhẹ nơi bụng dưới, một chút căng tức nơi ngực, và những cơn buồn nôn thoáng qua. Tôi tự hỏi liệu đây có phải là dấu hiệu tốt không? Liệu có phải đứa bé mà tôi đã mơ về bấy lâu nay đang hình thành trong cơ thể mình? Nhưng rồi, lo lắng lại ập đến. Tôi sợ rằng mình đang quá kỳ vọng, và sợ rằng những dấu hiệu này chỉ là trò chơi của trí óc, một ảo ảnh sinh ra từ khao khát sâu thẳm.
Khi ngày trôi IVF qua, tôi cố gắng giữ bình tĩnh, không để tâm trí bị cuốn theo những dòng suy nghĩ tiêu cực. Nhưng thật khó để không nghĩ ngợi khi mỗi giây, mỗi phút đều nặng nề như thế. Tôi biết rằng mình không nên tìm kiếm quá nhiều thông tin trên mạng, không nên tự đoán bệnh, nhưng điều đó giống như một cám dỗ không thể cưỡng lại. Mỗi lần đọc được những câu chuyện thành công, tôi lại thấy hi vọng bừng sáng, nhưng chỉ cần một dòng chữ nói về thất bại, mọi thứ lại tối sầm.
Nhưng trong cái vòng lặp cảm xúc này, tôi đã nhận ra một điều. Tôi không thể chiến thắng nỗi lo lắng của mình, nhưng tôi có thể học cách sống chung với nó. Sự chờ đợi không chỉ là thời gian trôi qua, mà là một hành trình tâm lý, nơi tôi phải đối mặt với chính những nỗi sợ hãi sâu kín nhất. Đây không chỉ là về việc có con, mà còn là về việc học cách chấp nhận những điều mình không thể kiểm soát, và vẫn tiếp tục yêu thương bản thân.
XEM CHI TIẾT BÀI VIẾT TẠI ĐÂY: